[Sau Trần Thục ái lại tới Lưu Thục Nghi?]
[Chẳng lẽ Lưu Thục Nghi cũng từng đến Ngưng Hương cung khi dễ Trầm thục phi?]
[Chắc không phải đâu, hai ngày trước, lúc bát công tử đập U Chỉ cung, chắc hẳn các hậu phi phải biết vị điện hạ này tuyệt không phải người dễ bắt nạt, chắc sẽ không đến mức lại đi Ngưng Hương cung sinh sự.]
Ba vị đại thần đều cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc.
Nghĩ lại cũng phải, hậu cung những phi tần kia, có thể đạt được địa vị nhất định liền không có khả năng là kẻ ngu, có U Chỉ cung bài học, chẳng lẽ, các nàng sẽ phạm sai lầm, đi Ngưng Hương Cung chọc giận Trầm thục phi?
Cẩn thận phân tích, ba vị đại thần cảm giác chuyện này có điểm kỳ lạ.
“Lưu Thục Nghi, Phương Hinh Cung... Chẳng lẽ là cũng bị nghịch tử kia đập?”
Im lặng hồi lâu, Triệu Nguyên Tư đau đầu hỏi.
Nào có thể đoán được, tiểu thái giám lắc đầu, nói: “bát điện hạ chưa đập phá gì Phương Hinh cung, bát điện hạ chỉ trách cứ Lưu Thục Nghi cùng Trần Thục ái cùng nhau khi dễ Trầm thục phi...”
“Phù?” Nghe thấy Triệu Hoằng Nhuận cũng không đập phá cái gì, Triệu Nguyên Tư thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy khó hiểu.
“Lưu Thục Nghi... Cùng Trần Thục ái có giao tình sao?” Ngụy Vương nhỏ giọng hỏi thăm Đồng Hiến.
Đồng Hiến nghe vậy buồn cười, trong lòng tự nhủ, Lưu Thục Nghi từng cùng Trần Thục ái tranh giành tình cảm, hai người ‘thủy hỏa bất dung’, làm gì có giao tình?
“Lưu Thục Nghi cùng Trần Thục ái không có giao tình, ngoài ra, theo lão nô biết, quan hệ của hai vị nương nương cũng không hoà thuận.”
Ngụy Vương nghe vậy nhíu mày: “Cho nên là nghịch tử kia tự dưng sinh sự rồi?”
“Chuyện này... Lão nô không dám nói bừa.”
“Truyền trẫm khẩu dụ, để nghịch tử kia... Nhanh chóng xéo đi!”
“Vâng.”
Một lúc sau, Thủy Cùng điện nhận được tin, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận đã rời khỏi Phương Hinh cung, mặc dù không làm hỏng bất kỳ thứ gì, nhưng lại chửi mắng Lưu Thục Nghi, làm Thục Nghi nương nương tại tẩm cung nổi trận lôi đình.
Vốn tưởng rằng chuyện này kết thúc tại đây, nhưng không nghĩ đến, nửa canh giờ sau, lại có tin truyền đến Thủy Cùng điện, báo rằng Triệu Hoằng Nhuận ở[Quan Tuyết cung]cùng Tôn Thục Dung cãi vã, không vì chuyện gì khác mà vẫn là trách cứ Tôn Thục Dung cùng Trần Thục ái khi dễ Trầm thục phi.
Mà lần này Triệu Hoằng Nhuận cũng không có đập phá cái gì, chỉ là chửi mắng Tôn Thục Dung một trận, làm Tôn Thục Dung không dám nổi giận.
[Nghịch tử kia rốt cuộc muốn làm gì? Ăn no rảnh rỗi, cho nên muốn đắc tội toàn bộ hậu phi? Chuyện này có lợi gì cho hắn?]
Ngụy Vương dần dần cảm giác được chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ, nhưng cũng không có phái người đi cảnh cáo Triệu Hoằng Nhuận, hắn muốn xem xem, nghịch tử này đang làm trò gì.
Trong vòng nửa ngày, Triệu Hoằng Nhuận đã chạy tới tám vị tần phi tẩm cung, mắng chửi cả tám vị phi tần này.
Những phi tần kia thấy kết cục của Trần Thục ái nên không dám cùng Triệu Hoằng Nhuận tranh cãi, nhưng mà các nàng sao có thể cứ thế bỏ qua? Thế là các nàng không hẹn mà cùng quyết định: chờ bệ hạ tới, nhất định phải đem chuyện này nói cho bệ hạ, thêm dầu thêm mỡ lên án bát công tử.
Đáng thương cho Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư không biết chuyện này.
Hôm nay hắn không chọn Ngưng Hương cung, dù sao Trầm thục phi cơ thể không tốt, cùng hắn tâm sự còn có thể, nhưng nếu làm chuyện phòng the, thì đừng nghĩ tới. Bởi vậy, cho dù là dạo này Ngụy Vương hay chạy tới Ngưng Hương Cung, nhưng khi có nhu cầu sinh lý, hắn vẫn chọn phi tử khác.
Tỉ như Trần Thục ái.
Đương nhiên, gần đây Ngụy Vương sẽ không chọn U Chỉ cung, dù sao Trần Thục ái cùng Triệu Hoằng Nhuận cãi nhau, mà Triệu Hoằng Nhuận lại được Ngụy Vương coi trọng, nên Ngụy Vương không muốn gặp Trần Thục ái.
“Bãi giá Phương Hinh cung.”
Ngụy Vương đưa ra quyết định cuối cùng.
Thứ nhất, Lưu Thục Nghi cũng là một vị mỹ nhân, thứ hai, Ngụy Vương cũng thắc mắc có chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ, vừa mới bước vào Phương Hinh cung, Lưu Thục Nghi liền quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể, lên án Triệu Hoằng Nhuận vô lễ, làm Ngụy Vương phiền muộn không thôi, đâu còn tâm trạng để ngủ.
“Ái phi yên tâm, trẫm sẽ xử lý chuyện này.”
Bỏ lại một câu, Ngụy Vương không để ý Lưu Thục Nghi, quay đầu rời đi.
Cũng khó trách, dù sao Ngụy Vương cũng khổ cực vất vả cả một ngày, chỉ muốn ở Phương Hinh cung thả lỏng thư giãn, nào có tâm trạng nghe Lưu Thục Nghi lảm nhảm .
Nói trắng ra, Triệu Hoằng Nhuận làm việc xấu chẳng lẽ Ngụy Vương lại không biết sao? Đâu cần Lưu Thục Nghi phải lắm miệng?
“Bệ hạ đổi ý, không định ngủ lại Phương Hinh cung ?”
“Ừm, Lưu Thục Nghi một mực khóc lóc kể chuyện xấu của tiểu tử kia, trẫm làm gì còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác? Đi, đi nơi khác.”
“Bệ hạ định đi nơi nào?”
“Trẫm...” Nói được một nửa, Ngụy Vương bỗng nhiên sững sờ, sau đó nhớ tới, buổi chiều hôm nay Triệu Hoằng Nhuận hình như đã đắc tội với tám vị phi tử.
Nói cách khác, cho dù có đi những tẩm cung này, cũng sẽ gặp tình cảnh giống như ở Phương Hinh cung.
[Chẳng lẽ nói...]
Ngụy Vương trong lòng lộp bộp một tiếng, cau mày ngẫm nghĩ. Bỗng nhiên, hiểu ra, cắn răng nghiến lợi mắng: “thì ra là thế!... Nghịch tử kia, thật ác độc!”
“Bệ hạ?”
“Đi Ô Quý Tần [Mai cung].”
“Vâng.”
Ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có đến Cung Học, mà lại đến chỗ lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu tẩm các,[Phong Nhã các].
Vốn dĩ Triệu Hoằng Chiêu chuẩn bị đến Cung Học, cùng các học sĩ đàm luận văn chương, nhưng nghe nói bát đệ của hắn có ý đến thăm, liền xin nghỉ, đợi ở tẩm các.
Chờ một lúc, thì Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên đúng hẹn mà đến.
Triệu Hoằng Chiêu mời đệ đệ vào tiền điện, hơn nữa sai người dọn bàn, bày một bữa thịnh soạn.
“Hoàng huynh, ngươi biết được ta muốn tới ăn chực sao?”
Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi.
Triệu Hoằng Chiêu cười không nói, kỳ thực, hắn biết rất rõ vị đệ đệ này bị phụ vương cắt mất bổng lộc nên đang rất khó khăn, lúc thì đến chỗ Trầm thục phi ăn chực, khi thì đến chỗ Triệu Hoằng Tuyên ăn chực, hôm qua, càng là vì ăn chực mà chạy đến Cung Học nghe giảng.
Làm công tử đến mức này, cũng coi như là vô tiền khoáng hậu .
“Bát đệ cũng không chỉ vì ăn chực mà đến, phải không?” Triệu Hoằng Chiêu cười nói.
Tối hôm qua, hắn nghe nói, Triệu Hoằng Nhuận chạy đến chỗ mấy vị phi tần, lấy lí do thông đồng với Trần Thục ái mà mắng chửi một hồi. Có thể nói, cộng thêm Trần Thục ái, Triệu Hoằng Nhuận đã đắc tội “ cửu tần” một cách triệt để.
Triệu Hoằng Chiêu cũng không cho rằng Triệu Hoằng Nhuận nhàn rỗi, không có chuyện gì, cố ý đi sinh sự.
Xâu chuỗi mọi chuyện lại, mục đích của bát công tử cũng không khó suy đoán.
“Bát đệ, ngươi muốn dùng loại phương thức này bức phụ vương sao?”
Triệu Hoằng Chiêu tò mò hỏi.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mắt sáng ngời nhìn bốn phía, bởi vì bốn phía Phong Nhã các treo đầy là tác phẩm của Triệu Hoằng Chiêu, những bức thư họa này đối với Triệu Hoằng Nhuận đều là ngân lượng trắng bóc.
“Quả nhiên là không thể gạt được lục hoàng huynh!”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Triệu Hoằng Chiêu, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, phụ vương nói không giữ lời, chẳng những không có dựa theo ước định cho phép ta xuất các, mà còn khấu trừ bổng lộc, cục tức này, ta không nhịn được.”
Đối với chuyện Ngụy Vương cùng Triệu Hoằng Nhuận đấu pháp, lời đồn đã truyền khắp cung, Triệu Hoằng Chiêu nghe mà cũng buồn cười.
Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có vị công tử nào, vì xuất các mà cùng đương triều Ngụy Vương tranh đấu kịch liệt như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng.
“May mà phụ vương là một vị minh quân, bằng không, ngươi đã sớm bị nhốt vào Tông phủ diện bích hối lỗi .” Triệu Hoằng Chiêu cảm khái lắc đầu.
Nghe được câu này, Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi không cho là đúng, trong lòng tự nhủ: chính bởi vì Ngụy Vương sáng suốt mới phải tranh thủ a, bằng không còn đấu cái gì?Cứ nhịn đến khi mười lăm tuổi chẳng phải là xong.
Nghĩ về điều đó, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói: “ hôm nay đệ đến đây, có chuyện làm phiền lục hoàng huynh.”
Lời vừa nói xong, liền thấy Triệu Hoằng Chiêu xua tay, thản nhiên nói: “không sao, đợi chút nữa, ngu huynh sẽ đến Mai cung bái kiến mẫu phi, khẩn cầu mẫu phi nói xấu ngươi trước mặt phụ vương.”
“Hả?” Triệu Hoằng Nhuận khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Nghĩ lại, hắn không khỏi tự giễu.
Đối diện với mình là người nào?Đó chính là[kỳ lân nhi]Triệu Hoằng Chiêu, là nhân tài kiệt xuất bậc nhất!
“Lục Hoàng huynh... Thật là...”
“Cùng người thông minh nói chuyện rất dễ dàng phải không?” Triệu Hoằng Chiêu tiếp lời.
Sau khi tiếp xúc, hắn phát hiện Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Tuyên cặp huynh đệ này rất dễ chung đụng.
“Ha ha.” Triệu Hoằng Nhuận cười.
“Đã như vậy, ngươi nợ ngu huynh một cái nhân tình... Ngươi dự định báo đáp như thế nào?”
“Điều này... Lục Hoàng huynh có ý gì?”
Triệu Hoằng Chiêu giống như đã sớm nghĩ kỹ, hứng thú nói: “lần sau ngu huynh tổ chức hội thơ, bát đệ cũng tham gia là được?”
“Hội thơ...” Triệu Hoằng Nhuận khẽ nhíu mày.
Hội thơ của lục hoàng huynh, hắn đã nghe qua, hội thơ này do lục hoàng huynh mời một ít con cháu các đại thần, học sĩ, tới[Phong Nhã các], cùng nhau uống rượu, ngâm thơ, mặc dù là việc rất phong nhã, nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại không có hứng thú gì.
“Nếu bát đệ không nguyện ý, vậy thì bỏ đi.” Triệu Hoằng Chiêu cười nói: “dù sao ca ca sẽ đi giải thích, để mẫu phi của ta tuyệt đối không nổi giận.”
“... Đây là uy hiếp?” Triệu Hoằng Nhuận có chút buồn bực.
“Nào có, ngu huynh chỉ là chờ mong lần hội thơ lần tới, bát đệ có thể đến.” Triệu Hoằng Chiêu thành tâm mong đợi nói.
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy bất đắc dĩ: “bị người ta bắt được yếu điểm... Thật sự khó chịu.”
“Vậy... Thành giao?”
“Được, thành giao!”
Đêm đó, Triệu Nguyên Tư vui vẻ đi tới Mai cung, nhưng Ô Quý tần lại giống như chín vị tần phi, bắt đầu quở trách Triệu Hoằng Nhuận, khiến Ngụy Vương vừa sợ vừa nghĩ.
[Nghịch tử kia, chẳng lẽ muốn đắc tội tất cả các phi tần?]